Phật Tính Giữa Đời – Không Chỉ Khi Ngang Qua Mái Chùa
Khám phá Phật tính giữa đời thường qua góc nhìn sâu sắc: tu không chỉ ở chùa mà trong từng hành động, lời nói mỗi ngày. Bài viết chia sẻ cách sống tỉnh thức, từ bi giữa nhịp sống hiện đại.

“Tu không phải chỉ ở chùa. Tu là mỗi khi bạn biết dừng lại, nhìn sâu, hiểu mình, thương người.”
Có khi nào bạn đi qua một ngôi chùa mà chẳng để ý, cho đến khi một tiếng chuông vọng lên khiến bạn chợt tỉnh? Trong guồng quay hối hả của thành phố, đôi khi chúng ta quên mất: an lạc không nằm ở nơi đến, mà hiện hữu trong cách ta sống mỗi ngày.
Câu chuyện nhỏ trên đường Kim Giang
Tôi từng dừng lại trước một ngôi chùa Mật tông ven đường, cây bồ đề nghiêng bóng như dang tay che mát người qua lại. Một người phụ nữ sang trọng bước xuống từ chiếc Mercedes, vẻ cảnh giác khi thấy tôi đang chụp ảnh: “Này, chụp gì đấy?”
Tôi mỉm cười, chỉ nói: “Phong cảnh thôi chị.” Rồi chị nhanh chóng đón một vị tu sĩ, và xe lướt đi, bỏ lại một câu hỏi trong lòng tôi: Phải chăng, ngay cả sau khi rời cửa Phật, tâm người vẫn chưa được bình an?
Sự thật giản dị về Phật tính
Phật giáo luôn hiện diện sâu sắc trong tâm linh người Việt. Chúng ta quý trọng những lời dạy về từ bi, trí tuệ và buông xả. Nhưng trong thực tế, giữa việc lễ bái nơi chùa và việc sống có hiểu biết, nhẫn nại ngoài xã hội – vẫn còn khoảng cách.
Một tiếng còi xe cũng có thể khiến ta nổi nóng.
Một hành động cẩu thả có thể khiến ta phán xét, lên án.
Một đám đông chen chúc có thể khiến ta quên mất lời hay ý đẹp.
Nhưng nếu bình tâm nhìn lại, có khi người ta đáng trách – nhưng cũng đáng thương. Vì sau mỗi hành vi là một câu chuyện chưa kể, một tổn thương chưa lành.
Phật tính – con đường trong tâm mỗi người
Lễ Phật Đản hay rước xá lợi chỉ là biểu tượng – điều quan trọng là chúng ta mang được tinh thần tỉnh thức ấy ra khỏi cổng chùa hay không. Tại lễ hội vừa qua ở chùa Quán Sứ, không khí trang nghiêm tràn đầy tín tâm. Nhưng cũng có đó chen lấn, lời lẽ nặng nề vì quá mong cầu – quên mất rằng chánh ngữ cũng là một phần của tu tập.
✨ Hãy nhớ:
“Thứ nhất tu tại gia, thứ nhì tu chợ, thứ ba mới tu chùa.”
Những nơi phức tạp, ồn ào, mới là “pháp trường” chân thật để đo lường công phu tu tập. Khi bạn chọn nhường một bước, lặng nghe thay vì đáp trả, đó đã là biểu hiện của Phật tính.
Lời kết từ Codo.vn
Chúng ta không cần đi thật xa để tìm an lạc. Hãy bắt đầu từ chính nơi bạn đang đứng, chính tâm mà bạn đang mang. Hãy để mỗi bước chân trở thành một bước đi chánh niệm. Và khi đó, dù không bước vào chùa, bạn vẫn đang sống trong Phật pháp.
Tâm trạng của bạn với nội dung này là gì?






